icon

Tản mạn nhân sinh

Thầy bà - đã làm nghề sẽ phải tạo nghiệp.

Thế giới gọi chúng ta là thầy bà. Chúng ta gọi thế giới là chúng sinh. Cơ bản thầy bà là một nghề trong xã hội này.

Nghề là gì ? Là có người giơ tay: tôi muốn ... Cái mà con người muốn là tiền tài danh vọng tình ái hạnh phúc. Nôm na là họ muốn tốt cho họ và những người họ yêu quý. Họ ra yêu cầu, chúng ta đáp ứng được yêu cầu đó, và họ xuất tiền. Nếu ta làm được, ta là thầy giỏi. Nếu không làm được, ta là thầy kém. Vấn đề ở chỗ cái con người muốn về tâm linh na ná giống như chữa bệnh. Tôi bị đau dạ dày, thầy chữa cho tôi. Nguyên nhân của bệnh là vô thiên lủng. Có chữa được hay không còn tuỳ nguyên nhân tuỳ điều kiện đáp ứng yêu cầu chữa trị. Có những trường hợp không thể chữa được. Thầy y giỏi là thầy hiểu được bệnh và biết là có chữa được hay không. Thầy bói giỏi là thầy hiểu được nhân quả và biết là có điều chỉnh được hay không. Nghề thầy bà mới ở mức thuật, chưa tới mức đạo. Vẫn là đắm chìm trong bể khổ tiền tình. Ở góc độ đạo mà nói thì ai cũng như ai, không có chính cũng chẳng có phản. Coi ai cũng là con người không có thắng thua không có hơn kém. Mệnh không thể chữa được từ bên ngoài. Mệnh phải do mình chuyển hoá từ bên trong. Còn yêu người hay còn ghét người là còn thiên lệch. Chung quy giàu nghèo sang hèn, đều trải qua 24 giờ một ngày với chính mình. Ngoại cảnh hay tha nhân dù có mang đến sự vui hay sự buồn đều chỉ là giả tạm. Rồi còn lại bệnh mình mình đau, thân mình mình khổ, tâm mình mình bận. Hỉ sự bạn bè đến nâng chén. Nằm xuống bạn bè đến dâng hương. Chẳng kể già hay trẻ, nam hay nữ, chúng ta đều vậy. Xã hội coi giới thầy bà như một công cụ, để chỉ cho họ gặp phúc tránh hoạ. Các đạo môn chính tông coi thầy bà như loài yêu tà quỷ quái rải tiết gà tung máu chó. Vì mưu sinh thầy bà phải làm tiền, nhưng làm tiền đủ sống thôi chứ đừng ham giàu. Ông trời có đức hiếu sinh không tuyệt hết đường sống. Việc mưu sinh tốt nhất có thể làm, luôn là việc đúng. Thầy bà cần hiểu thầy bà không phải biểu tượng của đạo đức, cũng không phải đạo sư tìm giải thoát. Thầy bà là người biết pháp thuật nhưng còn thiếu đức nên làm thầy bà. Thầy bà là một nghề trong xã hội này. Đã làm nghề sẽ phải tạo nghiệp.
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy,
Không chỉ dành cho một riêng ai
(Thơ Lưu Quang Vũ)
Không ai tìm được hạnh phúc bằng cách biết trước tương lai. Biết trước nhưng xử lý sự biết bằng dục vọng tham sân thì sự biết đó cũng như dầu đổ vào lửa mà thôi. Tham phúc cũng là tham. Xích vàng hay xích sắt đều là xích.
Tri túc tâm thường lạc
Vô cầu phẩm tự cao
(Biết đủ lòng thường vui
Không cầu xin, phẩm hạnh tự cao)
Chúng ta còn đi mãi trong vòng âm dương luân chuyển, và cũng sẽ mãi mãi là như vậy cho đến khi nhận ra cuối cùng chỉ còn mình với chính lòng mình. Không vì người đi mà buồn, không vì kẻ đến mà vui; buồn vui không tìm đến.
Không vì giàu mà cao, không vì nghèo mà thấp; cao thấp tự bình phân.
Không vì lợi mà đi trước, không vì hại mà đi sau; trước sau như một.
Không vì đúng mà ép người, không vì sai mà sợ người; đúng sai tự đảo nghịch.
Thầy bà chỉ là công cụ, tìm phúc cho thủ tướng hay thứ dân, cũng đều là công cụ cho người ta sai khiến. Có một cách tốt nhất và chắc chắn nhất để giúp cho phúc người là ban phúc. Phúc của ai mới đủ để ban phát cho mọi người ? Cho nên hỏi sao giới thầy bà nhất yểu nhì bần tam vô tự.
Cầm vàng lại bán vàng đi
Để mua những thứ nhiều khi không vàng